Tranh thủ những ngày nghỉ phép, ông Nậm sắp xếp cho con trai gặp Hà, cô gái cùng làng. Nhưng Đại thẳng thừng từ chối vì chưa sẵn sàng sau rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Trung tá Đại (Mạnh Trường) về thăm nhà, ngắm nhìn cảnh xung quanh, anh thấy bố đang ở đồi chè, Đại lại gần hài hước: “Chào đồng chí bố”. “Về được mấy hôm hả con”, ông Nậm ôn tồn hỏi con. “Con nghỉ mấy ngày, hết phép là đi ạ. Có vấn đề gì đồng chí bố phải đề xuất luôn nhé. Bố đã tìm được mối nào chưa?”, Đại hỏi bố. “Anh cứ lo cái thân anh đi đã”, ông Nậm nói. Đại kể cho bố nghe về nhiệm vụ vừa qua, anh đã cùng đồng đội thực hiện nhiệm vụ cứu hộ, cứu nạn trong bão lũ, di tán người dân đến điểm an toàn. Ông Nậm rất tự hào về con vì đã giữ vững truyền thống gia đình và muốn chiêu đãi con trai một bữa ra trò.

Nhưng thấy nét mặt Đại buồn buồn, ông Nậm hỏi con: “Sao, có chuyện gì vậy?”. Đại liền thông báo cho bố biết việc mình đã bị điều chuyển công tác. “Con mới nhận quyết định chuyển về đoàn kinh tế Quốc phòng 80 công tác bố ạ”, Đại nói. “Con đang làm tốt nhiệm vụ ở trung đoàn cơ mà”, ông Nậm thắc mắc. “Con đã tự ý di chuyển đơn vị vào trong rừng, nhường lại doanh trại cho bà con mà không báo cáo, vì vậy mà thủ trưởng quyết định điều chuyển con đi. Con cũng không biết đây có phải là kỷ luật không nữa”. Ông Nậm an ủi động viên con trai là một người lính hãy luôn vững vàng ở mọi nhiệm vụ, hoàn cảnh. Đại đang nhớ lại lời thủ trưởng căn dặn: “Đoàn kinh tế có tính chất khác biệt nhưng đây cũng là một mặt trận rất gay gắt. Việc điều chuyển cháu sang đoàn kinh tế đã được thống nhất trong ban thường vụ đảng uỷ của quân khu.

Ông Nâm rất tinh ý, nhận thấy tâm sự của con trai, ông liền gọi con đến giãi bày tâm sự, nhắc lại chuyện hai chị gái của Đại vì chất độc màu da cam mà mất sớm, đó là sự khốc liệt của chiến tranh. Nhưng dù mất mát, hy sinh, nhưng tất cả đều vững một niềm tin về một ngày đất nước sẽ được thống nhất. Ông nhớ lại ngày ông làm trạm trưởng trạm T1, bom đạn ác liệt, khó khăn, thiếu thốn đủ thứ, nhưng không ai buông súng vì tất cả đều hướng về Tổ quốc.

Bối cảnh phim quay trở lại hình ảnh những chàng trai, cô gái mới 17 đôi mươi, chưa trải qua sự đời đã dũng cảm lao vào tiền tuyến dù đạn bom khốc liệt. Ông Nậm nói: “Bố rất tự hào về những đồng đội của mình, ngày ấy, họ chỉ sống bằng niềm tin con ạ”. Ông Nậm nhớ lại hình ảnh những cô gái thanh niên xung phong mở đường, những chàng trai hành quân ra mặt trận, họ gặp và có tình cảm với nhau nhưng chỉ biết hẹn ngày gặp lại khi đất nước đã hoà bình.

“Vâng, niềm tin chiến thắng, quyết thắng của những người lính là những hành động xuất phát từ trái tim”, Đại khẳng định. Ông Nậm cho rằng, có những thời điểm mọi quyết định, hành động đều phải trả giá. Nhưng Đại vẫn lựa chọn những gì mình đã lựa chọn vì điều đó xuất phát từ trách nhiệm với nhân dân. Ông Nậm cũng hoàn toàn tin vào những gì con trai lựa chọn. Sau cuộc trò chuyện với bố, tinh thần của Đại đã khá hơn, buổi sáng hai bố con chạy bộ, hai bố con vui vẻ bắt đầu một ngày mới.

Trong khi đó, ở đơn vị Trung uý Miên tỏ ra lo lắng khi thấy thủ trưởng Đại điều  chuyển đơn vị, cô cảm thấy hơi bất ngờ: “Em nghe nói, trước khi nhận quyết định mới, anh Đại xin nghỉ phép về thăm bác Nậm. Mà sao anh ấy vội vàng thế nhờ, chẳng chia tay mọi người gì cả”.

Quay lại nhà Đại, ông Nậm đã sắp xếp cho con trai gặp gỡ Hà, một cô gái đã có một con. Hà đã mua đầy đủ đồ để nấu bữa trưa, nhưng xem ra Đại không thích điều này cho lắm. Cô gái chủ động muốn cùng Đại nấu ăn, nhưng anh không tỏ rõ thái độ không hào hứng với chuyện này. “Tôi xin lỗi, tôi biết ý của bố tôi, nhưng mà thật lòng tôi không muốn ai lỡ dở”, Đại nói thẳng. Cô gái cũng nhẹ nhàng: “Anh Đại, em biết anh lo ngại điều gì, em hiểu hết chứ, nhưng em không ngại gì đâu, em nói thật đấy”. “Cảm ơn chị đã thông cảm. Nhưng có lẽ là chị chưa thể lường hết được những khó khăn mà chị phải đối diện đâu. Thời điểm này tôi vẫn chưa sẵn sàng, cảm ơn chị”, Đại nói rõ quan điểm.

Tiếp nối câu chuyện của Miên và Thu ở đơn vị. Miên nói: “Anh Đại là người vui vẻ lạc quan, nhưng bị điều chuyển như thế chắc anh ấy cũng buồn lắm chị nhờ”. “Chỉ là điều chuyển công tác thôi mà”, Thu nói. Nhưng Miên cho rằng Đại đang làm thủ trưởng ở đoàn chiến đấu sang làm phó đoàn kinh tế là khác nhau nhiều. Thu thì nghĩ rằng, được tôi rèn ở nhiều vị trí công tác khác nhau cũng tốt. Thêm vào đó, Đại cũng không muốn Thu phải bận tâm quá nhiều về điều đó.

Về phần ông Nậm, biết con mình không thích chuyện mai mối tỏ ra khá thất vọng. Đại mời bố ra ăn thử món xách bò xào, ông nói: “Nhiều cholesterol lắm, tôi không ăn được”. Ông Nậm không hiểu tại sao con trai né tránh sự sắp xếp cho tương lai: “Bố cứ suy nghĩ mãi, tại sao con cứ né tránh mãi chuyện này. Cái Hà nó có một đứa con, như thế với người phụ nữ là đủ, không cần thêm gánh nặng cho con, cũng như cho nó”. Nhưng Đại cho rằng mình đã 40 tuổi tự lo được cho bản thân mình. Ông Nậm vẫn tâm trạng: “Đời người, nói dài cũng không hẳn là dài, nói ngắn cũng không hẳn là ngắn nhưng không có người đồng hành, cô đơn lắm con ạ”. Ông hiểu sự dấn thân, chấp nhận thiệt thòi vì đại cục, nhưng ông thương con cũng cần người vỗ về an ủi, điều mà ông không thể làm cho con trai được. Đại biết là bố lo cho mình, nhưng anh cho rằng mình chưa sẵn sàng bắt đầu sau rất nhiều chuyện đã xảy ra. Nhất là thời gian này, anh vừa mới chuyển về đơn vị mới còn rất nhiều bỡ ngỡ và khó khăn, thời điểm này anh chỉ muốn tập trung cho công việc.

Mời quý vị và các bạn theo dõi diễn biến tiếp theo tập 10 Không thời gian vào lúc 21h trên VTV1. 

Theo VTV Online